Bộ phim ‘Nosferatu’ của Robert Eggers đầy sự tinh tế, thông minh và kinh dị. Người hâm mộ phim kinh dị cần phải xem bộ phim câm kinh điển “Nosferatu” của F.W. Murnau, và họ sẽ nhận ra rằng nhiều yếu tố quan trọng của thể loại đã được thiết lập hơn 100 năm trước. Đây là một trải nghiệm sâu sắc, đặc biệt là đối với những người được xem cùng với âm nhạc sống động – như tôi đã từng làm vài năm trước đây – khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn.
“Nosferatu” rõ ràng để lại ấn tượng mạnh mẽ đối với đạo diễn Robert Eggers, người đã nói về việc làm lại bộ phim này từ sau sự thành công của bộ phim ra mắt năm 2015 của ông “The Witch”, và phiên bản mới của ông (mở cửa vào ngày Giáng sinh) gần như đầy lôi cuốn như của Murnau.
Murnau đã tích cực tham gia vào việc phát minh sớm của điện ảnh, vì vậy không có cách nào để Eggers đạt được mức độ sáng tạo và kỳ diệu đó, nhưng ông đã tận dụng được cảm giác ngoại cõi của việc nhìn thấy một cái gì đó thực sự đáng sợ trong khi thực hiện một số cập nhật tối tăm, đáng sợ hơn.
Bộ phim của Eggers theo cốt truyện của bản gốc khá gần gũi, và cả hai đều được tự do thích nghi từ tiểu thuyết ma cà rồng nổi tiếng của Bram Stoker “Dracula”, đã trở thành một phần không thể xóa nhòa trong văn hóa đại chúng. Vì vậy, đề cương chung của “Nosferatu” sẽ quen thuộc ngay cả với người hâm mộ kinh dị thoáng qua, nhưng như thường lệ với Eggers, bộ phim của ông nổi bật nhờ sự nghiêm túc và hình thức.
#Nosferatu #RobertEggers #Kinhdị #PhimCâm #BramStoker #Dracula Bộ phim ‘Nosferatu’ của Robert Eggers đầy sự tinh tế, thông minh và kinh dị. Cô ấy không bị hạn chế về thể chất như những diễn xuất kinh dị kinh điển như Linda Blair trong “The Exorcist” và Isabelle Adjani trong “Possession”.
Các đàn ông trong cuộc đời của Ellen, bao gồm Thomas, người bạn giàu có của anh ta Friedrich Harding (Aaron Taylor-Johnson) và bác sĩ Wilhelm Sievers (Ralph Ineson) có ý định tốt, đều vô lực trước cơn co giật và thị giác của cô.
Cảm giác mất quyền lực này lan ra cả thị trấn, mà Eggers thể hiện như một nơi gần như bị cắt đứt khỏi thế giới, đặc biệt khi Orlok đến trên một con thuyền đầy chuột nhiễm dịch. Giống như Murnau, Eggers tận dụng tài năng của mình trong việc sử dụng bóng tối, và hình ảnh ám ảnh nhất trong phim mô tả bóng tay biến dạng khổng lồ của Orlok che kín mọi góc của thị trấn. Anh ta không thể trốn thoát, và tất cả những nhân vật có thể làm là tạm thời ngăn chặn anh ta.
Herzog đã chấp nhận cái u ám đó trong phiên bản của anh ta, và trong khi Eggers không phải là một người vô cảm như vậy, vẫn có một cung bậc bi thương trong nhân vật Ellen. Cũng có sự hài hước đen từ Willem Dafoe, diễn viên thường xuyên của Eggers, vai Prof. Albin Eberhart Von Franz, một học giả tâm linh có vẻ hứng khởi với khả năng đối mặt với một lực lượng xấu không lường trước như Orlok.
Dù thỉnh thoảng “Nosferatu” có thể u ám và áp đặt, nó vẫn luôn giữ sự giải trí, và có thể là bộ phim dễ tiếp cận nhất của Eggers cho đến nay. Anh đã tôn vinh truyền thống kinh dị bằng cách bị cuốn hút bởi “Nosferatu”, trong khi tạo ra một bộ phim có phong cách riêng của mình.
#Nosferatu #RobertEggers #KinhDị #Phim #TinhTế #HàiHướcĐen
Nguồn: https://manualmentor.com/robert-eggers-nosferatu-is-full-of-sophistication-wit-and-terror.html?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=robert-eggers-nosferatu-is-full-of-sophistication-wit-and-terror
Seeing F.W. Murnau’s 1922 classic silent film “Nosferatu” for the first time is a rite of passage for horror fans, and it can be eye-opening to realize how many key building blocks of the genre were established more than 100 years ago. It’s an immersive experience, especially for anyone who gets to see it with live musical accompaniment — as I did several years ago — making it even more powerful.
“Nosferatu” clearly made a strong impression on filmmaker Robert Eggers, who’s been talking about remaking it since the success of his 2015 debut film “The Witch,” and his new version (opening in theaters on Christmas Day) is nearly as mesmerizing as Murnau’s.
Murnau was actively participating in the early invention of cinema, so there’s no way for Eggers to match that level of innovation and wonder, but he captures the otherworldly sense of glimpsing something genuinely horrific while making some darker, gruesome updates.
Eggers’ film follows the plot of the original fairly closely, and both are freely adapted from Bram Stoker’s landmark vampire novel “Dracula,” which has become an indelible part of pop culture. So the general outline of “Nosferatu” will be familiar even to casual horror fans, but as is always the case with Eggers, his film stands out thanks to its rigor and formalism.
‘Nosferatu’ adds stylish flourishes to its well-known story
NOSFERATU – Official Trailer [HD] – Only In Theaters December 25 – YouTube
Eggers’ film opens with a prologue that establishes newlywed Ellen Hutter (Lily-Rose Depp) as its true main character, centering her in a way that neither Murnau’s original nor Werner Herzog’s excellent 1979 version “Nosferatu the Vampyre” ever did. Young Ellen invokes a demonic presence to convene with her, thus setting in motion the eventual return of the ancient vampire Count Orlok (Bill Skarsgård).
Right from these opening moments, Eggers taps into something primal and disturbing, as he did with the colonial-era horror of “The Witch.” Depp adds to that with her visceral performance, as Ellen is consumed by the evil spirit that never truly leaves her.
A title card indicates a time jump to “years later,” with Ellen now married to mild-mannered clerk Thomas Hutter (Nicholas Hoult). Eggers retains the original setting of 1838 Germany, although it might as well be a fantasy world, given the way he infuses it with mysticism and mystery.
Eggers is known for the fastidious period details of his films, recreating the lives of Puritans in “The Witch” and Vikings in “The Northman.” While “Nosferatu” feels similarly authentic, it’s more about reflecting the Gothic fiction of Stoker and the German Expressionism of Murnau than about painstaking historical accuracy.
Once Thomas is called away to the remote castle of Count Orlok, “Nosferatu” leaves the realm of the tangible and comprehensible, anyway, as Thomas is held captive by the repulsive, menacing Orlok.
Actor Max Schreck’s performance as the original Orlok is so iconic that it’s nearly impossible to recreate without coming off like a parody, and Skarsgård makes the character his own without straying too far from what audiences expect. His Orlok is recognizably pale and mostly bald, with a pointed nose and ears and long pointed fingernails, but Skarsgård adds a bushy mustache and speaks in slow, guttural tones that make it sound like he’s dragging every word up from the depths of Hell.
‘Nosferatu’ is truly, deeply unsettling
As monstrous as Skarsgård is as Orlok, Depp is the one who gives “Nosferatu” its terrifying core, as Ellen undergoes seizures and sleepwalking spells in anticipation of Orlok’s arrival. She’s physically unrestrained in the manner of classic horror performances like Linda Blair in “The Exorcist” and Isabelle Adjani in “Possession.”
The men in Ellen’s life, including Thomas, his wealthy friend Friedrich Harding (Aaron Taylor-Johnson) and well-intentioned physician Dr. Wilhelm Sievers (Ralph Ineson), are powerless in the face of her fits and visions.
That feeling of powerlessness extends out to the entire town, which Eggers presents as a place almost cut off from the world, especially once Orlok arrives on a boat filled with plague-infested rats. Like Murnau, Eggers makes masterful use of shadows, and the most haunting image in the movie depicts the massive shadow of Orlok’s misshapen hand covering every corner of the town. He is inescapable, and all that the characters can do is briefly hold him at bay.
Herzog embraced that bleakness in his version, and while Eggers isn’t quite so nihilistic, there’s still a tragic arc to Ellen’s character. There’s also dark humor courtesy of Eggers regular Willem Dafoe as the eccentric Prof. Albin Eberhart Von Franz, an occult scholar who seems almost giddy at the prospect of tackling an unknowable evil force like Orlok.
As gloomy and oppressive as “Nosferatu” can be at times, it’s also consistently entertaining, and it may be Eggers’ most accessible film to date. He’s honored the horror tradition of being swept away by “Nosferatu,” while making a film that’s distinctly his own.